《冬日独醉书感八章用少陵秋兴韵》原文赏析

  • dōng
    zuì
    shū
    gǎn
    zhāng
    yòng
    shào
    líng
    qiū
    xìng
    yùn
  • [
    qīng
    dài
    ]
    yáo
    xiè
  • gǎn
    dào
    dōng
    shān
    shào
    shèng
    cóng
    wáng
    kān
    beī
    zhī
    cuì
    zhàng
    tīng
    xián
    zhèng
    zhí
    bīng
    tiān
    pàn
    kuàng
    shí
    kǔn
    xiǎng
    xíng
    tuó
    tuó
    guò
    yún
    yàn
    liàn
    chí
    chí
    huāng
    chù
    qīn
    péng
    zài
    nài
    dēng
    yǎn
    leì

原文: 敢道东山少胜棋,从亡子弟已堪悲。须知毳帐听弦夕,正值冰天盼纩时。捆饷疲驴行橐橐,过云哀雁恋迟迟。荒途几处亲朋在,不耐孤灯掩泪思。



猜您喜欢

避地

明代 谢宗鍹

战斗黄尘起,蚩尤气塞空。
邮书经月断,野哭万家同。
荆棘惊身窜,诗书叹道穷。
兴朝方剪逆,用钺望元戎。

别许钦翼

明代 谢宗鍹

言归还滞此,如鸟未安枝。
复作经年别,同含失路悲。
越歈翻绿水,楚赋重香蓠。
明月此宵意,孤光当为谁。

冷泉亭

明代 谢宗鍹

泉当亭际满,暗涧送声迟。
源远无寻处,山空欲落时。
清泠醒酒梦,恬淡沁诗脾。
学士留题日,高风别在兹。