《咏古 其四》原文赏析

  • yǒng
  • [
    qīng
    dài
    ]
    shěn
    níng
    yuǎn
  • fēn
    huá
    xìng
    níng
    dàn
    weì
    qióng
  • yán
    yóu
    fāng
    wài
    míng
    zhé
    bǎo
    gōng
  • fáng
    xīn
    weí
    hán
    yuàn
    hóu
    fēng
  • ?
    xiàng
    diàn
    liú
    zuò
    cháng
    suí
    sōng
  • meí
    weì
    cháng
    shì
    yǐn
    yuǎn
    dǎo
    hǎi
    zhōng
  • zhōng
    shēn
    jiàn
    tuó
    liú
    zōng
  • sǒu
    chèng
    huá
    shān
    fēng
  • xián
    xiào
    dài
    qīng
    fēng
  • jiē
    tuō
    ér
    táo
    qiú
    xiān
    feī
    chū
    zhōng
  • shè
    shēng
    gān
    yōu
    cǎo
    táng
    yǒu
    hóng
    鸿
  • dùn
    shì
    miù
    xiàng
    jiāng
    tóng
  • qún
    chī
    yuān
    shǔ
    dào
    lóng
  • wén
    yǒu
    gāo
    shì
    zhì
    biàn
    便
    tuō
    chén
    cóng
  • rén
    ěr
    néng
    lǎo
    hái
    tóng
  • huái
    怀
    bīng
    xuě
    shòu
    fēn
    gòu
    méng
  • chāo
    rán
    yún
    wài
    xiáng
    tài
    kōng
  • héng
    qíng
    hǎo
    shén
    guài
    huì
    leì
    dōng
  • cháng
    shēng
    yǒu
    miào
    zhī
    kàn
    xiá
    ōu
    wēng
  • luàn
    shàn
    yǎng
    huì
    jīng
    gōng
  • cháo
    huǒ
    zhái
    suí
    zài
    shì
    tiān
    gōng
  • xióng
    jīng
    niǎo
    shēn
    beì
    fāng
    tóng

原文: 纷华伐我性,宁淡味无穷。
寓言游方外,明哲保其躬。
子房心为韩,愿不及侯封。
?项奠刘祚,长辞随赤松。
梅尉尝市隐,远蹈碧海中。
终身不复见,补陀留遗踪。
五季希夷叟,卧称华山峰。
骑驴闲笑语,奕代挹清风。
皆布托而逃,求仙非初衷。
摄生甘幽寂,草堂有卢鸿。
遁世迹不谬,趣向将无同。
群伦如鸱鸢,腐鼠爱到咙。
闻有高世志,便疑脱尘丛。
思彼亦人耳,讵能老还童。
独怀冰雪意,不受氛垢蒙。
超然浮云外,何异翔太空。
恒情好神怪,附会类齐东。
长生有妙理,只看狎鸥翁。
乱离善养晦,经济不居功。
一朝去火宅,随在是天宫。
熊经鸟伸辈,何日得方瞳。



猜您喜欢

览古十四首 其三

唐代 吴筠

栋宇代巢穴,其来自三皇。
迹生固为累,经始增百王。
瑶台既灭夏,琼室复陨汤。
覆车世不悟,秦氏兴阿房。
继踵迷反正,汉家崇建章。
力役弊万人,瑰奇殚八方。
徇志仍未极,促龄已云亡。
侈靡竟何在,荆榛生庙堂。

览古十四首 其二

唐代 吴筠

兴亡道之运,否泰理所全。
奈何淳古风,既往不复旋。
三皇已散朴,五帝初尚贤。
王业与霸功,浮伪日以宣。
忠诚及狙诈,殽混安可甄。
馀智入九霄,守愚沦重泉。
永怀巢居时,感涕徒泫然。

步虚词十首 其十

唐代 吴筠

二气播万有,化机无停轮。
而我操其端,乃能出陶钧。
寥寥大漠(一作升天汉)上,所遇皆清真。
澄莹含元和,气同自相亲。
绛树结丹实,紫霞流碧津。
以兹保童婴,永用超形神。