《大梅山》原文赏析

  • meí
    shān
  • [
    sòng
    dài
    ]
    lóu
    yào
  • shān
    míng
    meí
    chē
    shān
    <
    b
    r
    >
    shì
    wèn
    shān
    zhōng
    rén
    shān
    míng
    jìng
    shuí
    shǔ
    <
    b
    r
    >
    shàn
    jiā
    kaī
    dào
    chǎng
    weí
    shuō
    meí
    shú
    <
    b
    r
    >
    xiān
    jiā
    zhǐ
    weí
    yán
    céng
    yǐn
    meí
    <
    b
    r
    >
    huò
    yún
    yǒu
    meí
    shān
    <
    b
    r
    >
    zhì
    jīn
    èr
    meí
    liáng
    líng
    xiǎng
    jiē
    <
    b
    r
    >
    shān
    kàng
    jīng
    tuān
    héng
    diàn
    殿
    <
    b
    r
    >
    sān
    zhě
    shàng
    shuí
    píng
    shàn
    shī
    yǒu
    zhú
    <
    b
    r
    >
    jiē
    biàn
    ān
    jiū
    <
    b
    r
    >
    dàn
    shān
    yòu
    shān
    qiáo
    lín
    jiān
    xiū
    zhú

原文: 此山名大梅,驱车入山麓。
试问山中人,山名竟谁属。
禅家开道场,为说梅子熟。
仙家指为岩,曾此隐梅福。
或云古有梅,其大蔽山谷。
至今二梅梁,灵响皆其族。
他山抗惊湍,禹祠横殿屋。
三者尚谁凭,禅师有遗躅。
余皆不可辨,安得究图录。
但爱山又山,乔林间修竹。



猜您喜欢

客省听燕乐

宋代 楼钥

晓入金门拜紫宸,门前错立士如云。
未容密侍君王宴,只许钧天隔殿闻。

农户

宋代 释文珦

农户竹林西,茅檐傍水低。
黄鸡四五只,青韭两三畦。
社翁醅堪漉,秋田秫又齐。
老翁留客住,为具任山妻。

清豀鹭

宋代 释文珦

清豀双白鹭,其羽可为仪。
洁白廼如此,那肯居洿池。
志士慎厥身,浊世难系羁。
钟鼎或愆义,宁贱而长饥。
贪夫昧所从,得养非攸宜。
犹鸱啄腐鼠,此鸟能笑之。