《金缕曲 其三 题两当轩词后,即用》原文赏析

  • jīn
    sān
    liǎng
    dāng
    xuān
    hòu
    yòng
  • [
    qīng
    jìn
    xiàn
    dài
    chū
    ]
    shùn
    dǐng
  • nán
    ān
    fàng
  • suàn
    cái
    huá
    jiǔ
    tiān
    jiǔ
    shì
    jiān
    xiū
    wàng
  • jìng
    cāng
    xiāng
    shèn
    shào
    róng
    rén
    zhī
    liáng
  • shuō
    liǎo
    màn
    jiào
    chóu
    chàng
  • shí
    èr
    wàn
    nián
    xiān
    guǐ
    jié
    dào
    táo
    huā
    luò
    shēn
    tóng
    zàng
  • jūn
    jiàn
    hǎi
    dàng
  • mèng
    jūn
    zuó
    gāo
    lóu
    shàng
  • wèn
    chái
    luán
    piāo
    fèng
    yǒu
    qíng
    kuàng
  • huà
    máng
    máng
    cái
    shì
    duō
    chóu
    duō
    yàng
  • zǒng
    chū
    zhè
    tiáo
    mén
    xiàng
  • fán
    xiàng
    huáng
    tōng
    xùn
    shèn
    qiān
    chán
    weì
    liǎo
    shāng
    xīn
    zhàng
  • guī
    yún
    xiǎng

原文: 似此难安放。
算才华、九天九地,世间休望。
毕竟彼苍相忌甚,少个容人之量。
说破了漫教惆怅。
十二万年仙鬼劫,到碧桃、花落身同葬。
君不见,海波荡。
梦君昨夜高楼上。
问吾侪鸾飘凤泊,有何情况。
莫话茫茫才子事,自古多愁多恙。
总不出这条门巷。
烦向玉皇通一讯,甚牵缠、未了伤心帐。
归去也,踏云响。


相关标签:金缕曲

猜您喜欢

再和

宋代 强至

有客秋郊旷望中,更凭佳句发才雄。
牛羊饱食眠平野,鵰鹗乘时击迅风。
倦目几随残照断,汤肠惟藉浊醪充。
登临不用频兴感,忧喜能忘是塞翁。

安正堂二首

宋代 强至

飞飞燕雀倦檐牙,绣栱云楣闹彩霞。
樽俎燕閒归相合,鼎锺勋业在王家。
直纹惜破墙阴竹,巧笑嫌开席外花。
今日正风传魏国,平居诗思亦无邪。

罗子

唐代 白居易

有女名罗子,生来才两春。我今年已长,日夜二毛新。
顾念娇啼面,思量老病身。直应头似雪,始得见成人。