《时乐鸟篇》原文赏析

  • shí
    niǎo
    piān
  • [
    táng
    dài
    ]
    zhāng
    shuō
  • jiù
    zhuàn
    nán
    hǎi
    chū
    líng
    qín
    shí
    míng
    wén
    xún
  • xíng
    mào
    zhà
    tóng
    yīng
    leì
    jīng
    shén
    bié
    bǐng
    fèng
    huáng
    xīn
  • qiān
    nián
    dài
    shèng
    fāng
    qīng
    wàn
    chéng
    cái
    bàn
  • hóng
    róng
    róu
    xiù
    hǎo
    máo
    qīng
    líng
    ōu
    hǎo
    yán
  • neì
    rén
    shì
    qiān
    zhuó
    shǒu
    míng
    shēng
    qián
  • xīn
    yuàn
    yáng
    héng
    bǎo
    zhì
    xián
    yīn
    líng
    tiān
  • tiān
    qíng
    wán
    liáng
    chá
    guǒ
    jiàn
    xiáng
    jīng
  • běn
    chí
    ruì
    yàn
    míng
    wáng
    hái
    yòng
    wén
    zhāng
    jūn
  • lián
    ruò
    kān
    zhēn
    gòng
    huá
    piān
    lái
    shì
    rén
  • rén
    jiàn
    yīng
    yīng
    bào
    ēn
    niǎo
    duō
    cán
    guān
    chén

原文: 旧传南海出灵禽,时乐名闻不可寻。
形貌乍同鹦鹉类,精神别禀凤皇心。
千年待圣方轻举,万里呈才无伴侣。
红茸糅绣好毛衣,清泠讴鸦好言语。
内人试取御衣牵,啄手暝声不许前。
心愿阳乌恒保日,志嫌阴鹤欲凌天。
天情玩讶良无已,察图果见祥经里。
本持符瑞验明王,还用文章比君子。
自怜弱羽讵堪珍,喜共华篇来示人。
人见嘤嘤报恩鸟,多惭碌碌具官臣。



猜您喜欢

塞上曲

唐代 张祜

边风捲地时,日暮帐初移。
碛迥三通角,山寒一点旗。
连收榻索马,引满射雕儿。
莫道功勋细,将军昔戍师。

禅智寺

唐代 张祜

宝殿依山崄,临虚势若吞。
画檐齐木末,香砌压云根。
远景窗中岫,孤烟竹里(一作海上)村。
凭高聊一望,乡思隔吴门。

陪范宣城北楼夜宴

唐代 张祜

华轩敞碧流,官妓拥诸侯。
粉项高丛鬓,檀妆慢裹头。
亚身摧蜡烛,斜眼送香毬。
何处偏堪恨,千回下客筹。