《上冢(袁宏道评曰:调逼古)》原文赏析

  • shàng
    zhǒ
    yuán
    hóng
    dào
    píng
    yuē
    diào
  • [
    míng
    dài
    ]
    weì
  • shū
    shào
    gōng
    dāng
    nián
    wēng
  • shuāng
    peí
    mǐn
    shǔ
    shǒu
    zhú
    zǒu
    ér
    tóng
  • guī
    lái
    zhī
    xiāng
    guī
    zhūn
  • huáng
    xuě
    huì
  • shū
    jiā
    chéng
    beǐ
    gāo
    dòng
  • yāo
    bīn
    zhù
    weí
    pēng
  • cháo
    sāng
    hǎi
    huàn
    néng
    bǎo
    sūn
  • xīn
    zhǒ
    shàng
    dào
    yǎng
    shuǐ
    biān
    cūn
  • jīn
    liù
    shí
    réng
    gāo
    jiǎo
    jīn
  • nián
    nián
    shàng
    zhǒ
    meǐ
    meǐ
    dào
    sūn
    jiā
  • sūn
    jiā
    liú
    zuò
    sūn
    bàn
    tāng
    chá
  • shàng
    zhǒ
    shēng
    dàn
    sūn
    qiě
    mǎn
    yǐn
  • rào
    huáng
    dié
    feī
    chōu
    gāo
    sǔn
  • shì
    yán
    西
    dōng
    fēn
    yán
    zhù
    fēng
  • wèn
    fēng
    shí
    hái
    yǒu
  • bài
    shèng
    shí

原文: 吾叔邵武公,当年与我翁。
双陪闽蜀守,竹马走儿童。
归来知几日,相继归窀穸。
黄泥闭雪髭,欲会那可得。
叔家城北居,高栋亦彫题。
邀宾夕驻马,为母日烹鸡。
一朝桑海换,不能保子孙。
负薪冢上道,养鸭水边村。
我今六十五,仍高破角巾。
年年上爷冢,每每到孙家。
孙家留我坐,孙妇办汤茶。
以我上冢牲,啖孙且满引。
绕篱黄蝶飞,抽篱高碧笋。
起视檐西东,分檐住蜜蜂。
问蜂窠几许,四十还有馀。
窠窠如不败,胜我十亩租。



猜您喜欢

宫词 其六十八

宋代 赵佶

绪风轻转莺篁(绿君亭本作簧)巧,惠日初回燕舌娇。
芍药画阑缯不断,杨花临砌雪难消。

宫词 其六十七

宋代 赵佶

翰苑花深夜漏稀,奉承亲笔草麻归。
鸾笺几幅鱼龙化,近桉重升一品妃。

宫词 其六十六

宋代 赵佶

玉虚清夜醮筵开,羽唱升沈晓漏催。
习习轻风花外过,露香飘出禁城来。