《次韵吴可权题余干县白云亭》原文赏析

  • yùn
    quán
    gān
    xiàn
    bái
    yún
    tíng
  • [
    sòng
    dài
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • nǎng
    shuí
    zhù
    tíng
    shèng
    yǒu
    gǎn
    <
    b
    r
    >
    yǒng
    huái
    怀
    liú
    suí
    zhōu
    yīn
    bǎng
    bái
    yún
    <
    b
    r
    >
    lǎo
    néng
    tán
    suì
    yuè
    chéng
    <
    b
    r
    >
    绿
    yīn
    jīn
    jìn
    huá
    fēng
    <
    b
    r
    >
    hóu
    mǐn
    yīng
    zǎi
    xiàn
    yǒu
    zhēn
    <
    b
    r
    >
    xián
    jiě
    mín
    yùn
    gēn
    jié
    <
    b
    r
    >
    cái
    shōu
    gōng
    gōng
    yǒu
    lái
    zhù
    <
    b
    r
    >
    shà
    chéng
    yàn
    què
    shuǐ
    mǎn
    yàn
    zhù
    <
    b
    r
    >
    hǎi
    míng
    shì
    lái
    xiào
    zuò
    <
    b
    r
    >
    yún
    xìng
    shān
    liú
    yún
    sàn
    qīng
    jiāng
    <
    b
    r
    >
    chéng
    cāng
    gǒu
    jiē
    dào
    <
    b
    r
    >
    zhì
    rén
    guān
    wàn
    shuí
    yǒu
    ān
    chù
    <
    b
    r
    >
    lìng
    jūn
    dàn
    qiǎn
    zāo
    chuáng
    zhù

原文: 曩谁筑孤亭,胜日有感遇。
永怀刘随州,因榜白云句。
遗老不能谈,岁月忽成屡。
绿阴斤斧尽,华屋风雨仆。
吴侯七闽英,宰县有真趣。
弦歌解民愠,根节去吏蠹。
材收佛宫余,工有子来助。
厦成燕雀贺,水满凫雁翥。
四海名士来,一笑坐客聚。
云兴碧山留,云散清江去。
斯须成苍狗,皆道不如故。
至人观万物,谁有安立处。
寄语吴令君,但遣糟床注。



猜您喜欢

次韵答斌老病起独游东园二首

宋代 黄庭坚

万事同一机,多虑乃禅病。
排闷有新诗,忘蹄出兔径。
莲花生淤泥,可见嗔喜性。
小立近幽香,心与晚色静。

咏年

明代 刘麟

花甲从头数,逢人却问年。
爱身轻世味,得道重林泉。
减禄真成福,聊生况有田。
同年谁独健,长忆看云眠。

赠吴宗鲁贡士北行

明代 刘麟

积雨报新晴,兰舟结侣行。
十年淹泮壁,一旦谒承明。
梦中愁说梦,名外始知名。
鲁城沂水绿,春服喜初成。

三首 其三

明代 石宝

李白桃红柳绿,山长水深日斜。
旧日谁家燕子,今年飞去谁家。

三首 其二

明代 石宝

溪上一篙春水,林间几个流莺。
野客半醒半醉,江南江北关情。