《邯郸行》原文赏析

  • hán
    dān
    xíng
  • [
    míng
    qīng
    chū
    ]
    shēn
    hán
    guāng
  • 西
    fēng
    chuī
    luò
    hán
    dān
    dào
  • hán
    dān
    bīng
    huǒ
    hòu
    rén
    jiā
    shēng
    bái
    cǎo
  • wén
    hán
    dān
    quán
    shèng
    shí
    zhū
    lóu
    yín
    zhú
    guāng
    liú
  • zhào
    lín
    chuāng
    diào
    bǎo
    lóu
    qián
    zǒu
    huáng
    jīn
  • jīn
    guì
    jiē
    ān
    zài
    weí
    yǒu
    西
    shān
    qīng
    gǎi
  • jiàn
    yóu
    xiá
    bái
    bào
    chóu
    yǐn
    shì
  • jiàn
    biān
    chàng
    huá
    fèng
    míng
    yuè
  • jiù
    chéng
    liáo
    luò
    jīng
    zhēn
    lóu
    tái
    fěn
    dài
    jiē
    máng
    máng
  • chéng
    biān
    guò
    feī
    huáng
    chéng
    shàng
    píng
    lín
    zhèng
  • zhào
    meí
    chí
    pàn
    luò
    hán
    xìn
    céng
  • tàn
    shā
    qiū
    huí
    xiāo
    xiē
    gēng
    kān
  • hán
    dān
    zhī
    rén
    jiù
    zhì
    jīn
    yóu
    shàng
    líng
    tái

原文: 西风吹落叶,飒飒邯郸道。
邯郸兵火后,人家生白草。
我闻邯郸全盛时,朱楼银烛光琉璃。
赵女临窗调宝瑟,楼前走马黄金羁。
即今富贵皆安在,惟有西山青不改。
不见游侠子,白日报仇饮都市。
亦不见垆边倡,华袿凤髻明月珰。
旧城寥落荆榛里,楼台粉黛皆茫茫。
城边过客飞黄土,城上凭临日正午。
照眉池畔落寒鸦,不信此地曾歌舞。
探鷇沙丘去不回,霸图消歇更堪哀。
邯郸之人思旧德,至今犹上武灵台。



猜您喜欢

偈十首

宋代 释正觉

牢笼不肯住,呼唤不回头。
古圣不安排,至今无处所。

颂古二十一首

宋代 释正觉

雪老大开方便路,低头却入庵中去。
老僧有眼恰如盲,却被岩头行一步。
老僧好休不肯休,依然依路去悠悠。
元来不会雪峰意,却被岩头瓮赣头。

颂古二十一首

宋代 释正觉

侍者来言报大王,赵州曾揖下禅床。
怜儿不觉傍观丑,争奈全身在帝乡。