《季冬立春后有雪呈诸公》原文赏析

  • dōng
    chūn
    hòu
    yǒu
    xuě
    chéng
    zhū
    gōng
  • [
    sòng
    dài
    ]
    bái
  • nán
    xiān
    céng
    bīn
    fēn
    yòu
    suì
    zhēng
    róng
  • liú
    zhì
    qīng
    chūn
    kuàng
    kuī
    hóng
    míng
  • néng
    fēn
    zhòu
    gōu
    chù
    dài
    shí
    xíng
  • zhí
    jìn
    nóng
    gēng
    hòu
    wàn
    ěr
    tīng
    lái
    gān
    shēng

原文: 南亩先曾集素霙,缤纷又拂岁峥嵘。
得无留滞青春色,况复蔽亏红日明。
司历不能分昼刻,勾芒何处待时行。
岂如直近农耕候,万耳听来甘雨声。



猜您喜欢

宋代 周贯

弹琴伤指甲,盖席损髭须。

漫兴 其四

清代 张修府

灌蔬抱瓮分泉溜,护竹编篱放翠梢。
僮约粗完儿问字,残诗忙课小胥钞。

漫兴 其三

清代 张修府

半醉谈兵气尚雄,短衣长剑梦从戎。
十年猿臂间无用,野圃斜阳试柘弓。