《咏古 其一》原文赏析

  • yǒng
  • [
    qīng
    dài
    ]
    shěn
    níng
    yuǎn
  • yīn
    shěn
    qīn
    xùn
    xīng
    jiē
  • qīng
    gài
    zhà
    jiāo
    shèn
    chū
    jiǎn
    xián
    zhé
  • chū
    chù
    cháng
    róng
    màn
    jié
  • cái
    shì
    jìn
    zào
    xiān
    zhēn
    bié
  • jiàn
    yǒu
    mén
    shì
    qún
    xiāng
    nuǎn
  • dàn
    bīng
    shān
    tuí
    shēn
    bài
    míng
    liè
  • zhōng
    láng
    diàn
  • cáo
    wáng
    jiā
    yòng
    shì
    xīn
    měng
    liè
  • tuō
    cháng
    sōng
    ruò
    zhí
    gāo
    jié
  • táo
    feī
    yán
    pān
    yuán
    cuī
    zhé
  • èr
    rén
    céng
    wèn
    zhì
    jié
  • zǎo
    yàn
    fāng
    cāo
    xiāo
    chūn
    xuě
  • zòng
    bǐng
    yòng
    jiǔ
    míng
    weì
    tiān
    qiè
  • chū
    weì
    zhuó
    tiān
    yàn
    guāng
    zhào
    miè
  • jué
    huǒ
    jìng
    shuò
    zhèng
    zhèng
    tiě
  • qīng
    feí
    dàn
    zhǐ
    qǐng
    héng
    bīng
    niè
  • wén
    cǎi
    shēn
    gòu
    zhōng
    nán
    shuā
  • lìng
    rén
    cháng
    hèn
    tàn
    tuò
    quē
  • weí
    duō
    cái
    rén
    xiè

原文: 因必审可亲,古训日星揭。
倾盖乍交驩,慎初简贤哲。
出处长依倚,何容漫结纳。
才士务进取,浮躁鲜甄别。
见有门如市,群趋相暖热。
一旦冰山颓,身败名亦裂。
中郎入郿坞,岂计玉玷媟。
仪曹客王家,用世心猛烈。
托附得长松,弱植亦高洁。
桃李非不妍,攀援易摧折。
二人何眯眜,曾勿问志节。
辞藻艳芳葩,趣操消春雪。
纵得柄用久,名位已添窃。
初谓灼天焰,余光照不灭。
讵意一爝火,竟铄铮铮铁。
轻肥弹指顷,不如恒冰蘖。
文采弗庇身,垢腻终难刷。
令人长恨叹,唾壶几击缺。
为语多才人,握瑜勿自亵。



猜您喜欢

步虚词十首 其九

唐代 吴筠

爰从太微上,肆觐虚皇尊。
腾我八景舆,威迟入天门。
既登玉宸庭,肃肃仰紫轩。
敢问龙汉末,如何辟乾坤。
怡然辍云璈,告我希夷言。
幸闻至精理,方见造化源。

步虚词十首 其八

唐代 吴筠

高情(一作清)无侈靡,遇物生华光。
至乐无箫歌,金玉音琅琅(一作玉音自琳琅)。
或登明真台,宴此羽景堂。
杳霭结宝云,霏微散灵香。
天人诚遐旷,欢泰不可量。

步虚词十首 其七

唐代 吴筠

灼灼青华林,灵风(一作凤)振琼柯。
三光无冬春,一气清且和。
回首迩结灵,倾眸亲曜罗。
豁落制六天,流铃威百魔。
绵绵庆不极,谁谓椿龄多。