《伤王司徒褒诗》原文赏析

  • shāng
    wáng
    bāo
    shī
  • [
    nán
    beǐ
    cháo
    ]
    xìn
  • wén
    wáng
    jìn
    qīng
    zhú
    shén
    xiān
  • weì
    yán
    jūn
    shàn
    hái
    qián
    xián
  • hǎi
    jiē
    liú
    feī
    weí
    qiān
  • zhōng
    tái
    chè
    jūn
    dāng
    fēng
    zhú
    qián
  • jūn
    zhōng
    dǐng
    jiāng
    dōng
    sān
    bǎi
    nián
  • bǎo
    dāo
    réng
    shì
    zài
    diāo
    běn
    jiù
    zhuàn
  • 绿
    huái
    shòu
    huáng
    jīn
    shì
    shì
    chán
  • jiàn
    zhōng
    chén
    guó
    jiā
    kaī
    xiào
    quán
  • néng
    rùn
    liú
    shuǐ
    yuán
  • jūn
    chéng
    zhū
    hóu
    jiān
    rán
  • qīng
    jīn
    duì
    tóng
    lún
    tiān
  • yǐng
    yīn
    zhū
    yáng
    zhī
    fěn
    yán
  • míng
    gāo
    liù
    guó
    gòng
    jià
    chóng
    shí
    chéng
    lián
  • biàn
    guān
    qiū
    shuǐ
    wén
    kān
    biān
  • huí
    luán
    bào
    shū
    bié
    rào
    qín
    xián
  • yōng
    máo
    cái
    diàn
    chuī
    weí
    feī
    beì
    biān
  • jìng
    tíng
    kōng
    xián
    fēng
    zhí
    yān
  • feì
    shū
    àn
    fáng
    zuò
    diào
    chuán
  • mào
    líng
    duō
    bìng
    huái
    yáng
    shí
    weì
    quán
  • shì
    shén
    suì
    mián
    mián
  • yǒng
    bié
    zhāng
    píng
    cháng
    mái
    wáng
    zhòng
    xuān
  • bǎi
    sōng
    shù
    yáng
    líng
    mǎi
    tián
  • xiá
    qiū
    fēng
    hán
    táng
    yān
  • qiū
    yáng
    yáo
    luò
    shān
    huǒ
    shí
    rán
  • weí
    rén
    suǒ
    xiàn
    jīn
    weí
    rén
    suǒ
    lián
  • shì
    dàn
    dàn
    rén
    qíng
    xuán
    yòu
    xuán
  • rén
    shāng
    bié
    liú
    hèn
    mǎn
    qín
    chuān
  • dìng
    míng
    dìng
    quán
    quán
  • weí
    yǒu
    shān
    yáng
    jiù
    piān

原文: 昔闻王子晋,轻举逐神仙。
谓言君积善,还得嗣前贤。
四海皆流寓,非为独播迁。
岂意中台坼,君当风烛前。
自君钟鼎族,江东三百年。
宝刀仍世载,雕戈本旧传。
绿绂纡槐绶,黄金饰侍蝉。
地建忠臣国,家开孝子泉。
自能枯木润,足得流水圆。
以君承祖武,诸侯无间然。
青衿已对日,童子即论天。
颍阴珠玉丽,河阳脂粉妍。
名高六国共,价重十城连。
辩足观秋水,文堪题马鞭。
回鸾抱书字,别鹤绕琴弦。
拥旄裁甸服,垂帷非被边。
静亭空系马,闲烽直起烟。
不废披书案,无妨坐钓船。
茂陵忽多病,淮阳实未痊。
侍医逾默默,神理遂绵绵。
永别张平子,长埋王仲宣。
柏谷移松树,阳陵买墓田。
狭路秋风起,寒堂已飒焉。
丘杨一摇落,山火即时燃。
昔为人所羡,今为人所怜。
世途旦复旦,人情玄又玄。
故人伤此别,留恨满秦川。
定名于此定,全德以斯全。
唯有山阳笛,凄余思旧篇⑴。



猜您喜欢

伏闻游猎诗

南北朝 庾信

虞旗喜旦晴,猎马向山横。
石关鱼贯上,山梁雁翅行。
雪平寻兔迹,林丛听雉声。
马嘶山谷响,弓寒桑柘鸣。
闻弦鸟自落,望火兽空惊。
无风树即正,不冻水还平。
谁知茂陵下,愿入雎阳城⑴。

燕巢军幕

唐代 宋之问

北关怜翠幕,不是厌朱楼。
故来呈燕颔,报道欲封侯。

题鉴上人房二首 其二

唐代 宋之问

晚入应真理,经行尚未回。
房中无俗物,林下有青苔。