《登苏峰》原文赏析

  • dēng
    fēng
  • [
    yuán
    dài
    ]
    wáng
    zhōng
  • píng
    shēng
    hǎo
    dēng
    xiān
    shān
    cuì
    piǎo
    miǎo
    sān
    xiù
    jiān
  • gōng
    zhàng
    shí
    dào
    chén
    dàng
    sǎo
    tiān
    fēng
    hán
  • cāng
    sōng
    lǎo
    lóng
    chū
    shēn
    dào
    dòng
    tiān
    rén
    shí
  • yáo
    kàn
    diàn
    殿
    huáng
    xiāng
    dān
    xiá
    rào
    qióng
    shì
  • cuì
    tāo
    sān
    xuán
    yán
    yán
    zhū
    diǎn
    zhōu
  • xiān
    rén
    jiù
    shì
    kōng
    zhái
    lóu
    líng
    lóng
    cāng
    shí
  • hǎo
    shì
    píng
    lán
    duì
    yuè
    shí
    jiāng
    dǎo
    jìn
    qiān
    fēng

原文: 平生僻好登仙山,紫翠缥缈三岫间。
公馀杖策时一到,尘埃荡扫天风寒。
苍松□□老龙出,身到洞天人不识。
遥看玉殿底虚皇,香雾丹霞绕琼室。
翠涛三吸赋玄言,何必研朱点《周易》。
仙人舅氏空遗宅,楼阁玲珑倚苍石。
好是凭阑对月时,一江倒浸千峰碧。



猜您喜欢

送叶审思北上二首 其二

元代 李裕

领得除书好便归,故山芝朮已应肥。
神仙政苦多官府,不及閒云自在飞。

送胡九峰改太常少卿北上

明代 欧阳德

丹枫江上路,送尔倍沈吟。
南北如相避,谁从话此心。
渐鸿遵月渚,倦鸟怯云岑。
孤负溪山约,临风抚素琴。

同潘丈游东平瀑 其三

宋代 陈宓

水深厉涉祇肩舆,未信当年子产疏。
到得中流心不竞,等闲一叶去凌虚。