《红芍药》原文赏析

  • hóng
    sháo
    yào
  • [
    táng
    dài
    ]
    yuán
    zhěn
  • sháo
    yào
    zhàn
    hóng
    xiāo
    zhī
    qīng
    suǒ
  • fán
    jīn
    ruǐ
    gāo
    dāng
    huǒ
  • jiǎn
    tóng
    yún
    piàn
    kaī
    zhāng
    xiá
    guǒ
    xiá
    yáng
    běn
    dǒng
    běn
    leì
    yuàn
    zuò
    shuāng
  • yān
    qīng
    liú
    fēng
    shān
    duǒ
    jiàn
    juàn
    3
    máo
    shè
    zhù
  • shòu
    lòu
    xiàng
    rén
    jiāo
    ē
    nuó
  • tuó
    yán
    zuì
    hòu
    xiǎo
    zhuāng
    chéng
    zuò
  • yàn
    yàn
    jǐn
    yāo
    yāo
    táo
    weì
  • qíng
    xiá
    weì
    sàn
    wǎn
    chóu
    jiāng
    duò
  • jié
    zhí
    běn
    weí
    shuí
    shǎng
    xīn
    zài
  • cǎi
    zhī
    liàng
    duō
    yōu
    zèng
    yóu
    guǒ

原文: 芍药绽红绡,巴篱织青琐⑴。
繁丝蹙金蕊,高燄当炉火。
剪刻彤云片,开张赤霞裹(霞:杨本、董本、类苑作“霜”。)。
烟轻琉璃叶,风亚珊瑚朵(亚:见卷3《茅舍》注。)。
受露色低迷,向人娇婀娜。
酡颜醉后泣⑵,小女妆成坐。
艳艳锦不如,夭夭桃未可⑶。
晴霞畏欲散,晚日愁将堕。
结植本为谁,赏心期在我。
采之谅多思,幽赠何由果。



猜您喜欢

樱桃花

唐代 元稹

樱桃花,一枝两枝千万朵。
花塼曾立摘花人,窣破罗裙红似火。

僧如展及韦载同游碧涧寺各赋诗

唐代 元稹

重吟前日他生句,岂料踰旬便隔生。
会拟一来身塔下⑴,无因共绕寺廊行。
紫毫飞札看犹湿,黄字新诗和未成⑵。
纵使得如羊叔子,不闻兼记旧交情⑶。

劝人 其十七

唐代 义存

磨砖不成镜,虚空终有月。
火急自提取,莫受多生屑。