《和总领陈大卿告老二十韵》原文赏析

  • zǒng
    lǐng
    chén
    qīng
    gào
    lǎo
    èr
    shí
    yùn
  • [
    sòng
    dài
    ]
    xiàng
    ān
    shì
  • cān
    yuàn
    liáng
    yǐn
    <
    b
    r
    >
    lǎo
    shēn
    cái
    suǒ
    <
    b
    r
    >
    yǒu
    jīng
    shì
    rén
    ér
    dāng
    huà
    gāo
    <
    b
    r
    >
    cháo
    weí
    liú
    yǒu
    <
    b
    r
    >
    ruò
    lìng
    jiǔ
    shì
    suǒ
    shèng
    shǔ
    <
    b
    r
    >
    zhōu
    bāng
    yǒu
    yóu
    shì
    yǒu
    xiào
    <
    b
    r
    >
    kuàng
    xīng
    yuè
    weì
    dǎo
    yān
    xiá
    <
    b
    r
    >
    fāng
    jīn
    zhèng
    píng
    qún
    yàn
    zǎo
    <
    b
    r
    >
    shāo
    shāo
    hāo
    lái
    fēn
    fēn
    chuǎng
    mén
    <
    b
    r
    >
    xián
    guǎn
    xiāo
    cái
    cóng
    shì
    cān
    jǐng
    <
    b
    r
    >
    jūn
    fāng
    hóu
    mìng
    mín
    <
    b
    r
    >
    tōng
    shí
    nán
    diào
    èr
    shí
    <
    b
    r
    >
    láo
    hóng
    鸿
    shàng
    xià
    xún
    <
    b
    r
    >
    xíng
    xíng
    beī
    <
    b
    r
    >
    weí
    guó
    chōng
    shǐ
    使
    chén
    jiāng
    shēn
    shì
    rén
    zhǔ
    <
    b
    r
    >
    dàn
    píng
    xīn
    kěn
    yòng
    nián
    huá
    <
    b
    r
    >
    jiàn
    xué
    wēng
    shū
    gěng
    <
    b
    r
    >
    qiān
    lín
    fǎng
    访
    guó
    cái
    jiǔ
    zhōu
    <
    b
    r
    >
    weí
    bēn
    chén
    shuō
    shī
    jià
    <
    b
    r
    >
    xiǎng
    gōng
    wén
    yán
    jué
    shuò
    hái

原文: 饥餐不愿粱,渴饮不辞鲁。
我老乞吾身,无才固其所。
岂有经世人,而当话高举。
朝为一日留,暮有一日补。
若令久其事,所补可胜数。
周邦有尤嫠,漆室有啸女。
况居星月位,欲蹈烟霞侣。
方今政和平,群彦日藻斧。
稍稍起蒿莱,纷纷闯门户。
何嫌管萧材,从事参井土。
军方徯喉命,民以惜基堵。
通八十一难,调二十七龉。
劬劳鸿赴泽,上下鵻寻栩。
行行乐骃骐,役役悲兕虎。
为国充使臣,将身事人主。
但凭心力去,肯用年华阻。
不见密学翁,遗书耿如许。
千林访国材,九泽具舟橹。
惟思起奔沉,讵说师稼圃。
想公闻吾言,矍铄还起舞。



猜您喜欢

代任阆州和人重午二首

宋代 项安世

灵符高卧辟方良,宝剂旁搜纳众芳。
穰穰人情随节变,冥冥古意与□长。
新裁白雪罗衣润,旋剥黄金角饵香。
尚想中流见荃棹,徘徊洲浦待巫阳。

兰溪道中二首

宋代 项安世

一夜清霜逗晓晴,桑林脱叶似滩声。
云边恰有惊鸿过,直作滩头细橹鸣。

疏影 黄梅花

明末清初 尤侗

花神戏法,向园林剪彩,点缀残腊。
磐口玲珑,荷盖团圞,仿佛香生金鸭。
前身本是江妃种,催妆早、先来一霎。
恰阿娇、初染鹅黄,纤指栏边偷捻。
耐尽霜偎雪压,爱自然幽雅,不近蜂蝶。
我梦罗浮,错认佳人,赚得翠禽嘈杂。
当年倚袖天寒日,插蝉鬓、夜藏犀合。
到而今、携向纱窗,空有泪花凝蜡。