《沧浪渔隐为陈规训导赋》原文赏析

  • cāng
    làng
    yǐn
    weí
    chén
    guī
    xùn
    dǎo
  • [
    míng
    dài
    ]
    chén
    liǎn
  • cāng
    làng
    miǎo
    nǎi
    zài
    jūn
    zhī
    yáng
  • líng
    líng
    jìn
    xiá
    cǎi
    zhàn
    zhàn
    hán
    tiān
    guāng
  • zhōng
    yǒu
    yǐn
    jūn
    diào
    shàng
    yáng
  • fēng
    chuī
    lán
    peì
    lòu
    shī
    湿
    róng
    shàng
  • chí
    gān
    竿
    nòng
    míng
    yuè
    zhì
    zài
    fáng
  • shí
    nǎi
    cāng
    máng
    yān
    shuǐ
    cháng

原文: 沧浪渺何许,乃在均之阳。
泠泠浸霞采⑴,湛湛涵天光。
中有隐君子,渔钓日尚羊。
风吹紫兰佩,露湿芙蓉裳。
持竿弄明月,志不在鳣鲂。
时歌欸乃曲,苍茫烟水长。



猜您喜欢

寄永州姜仲琏公子

明代 陈琏

琅琊消积雪,滁阳惊早春。
美人隔千里,离思集芳辰。
长吟还浩叹,嘉会良无因。
何当共携手,采兰湘水滨。

送吴寺丞二首 其二

明代 陈琏

晴旭丽芳甸,凉飔起修林。
纷纷集冠盖,歌吹激清音。
相逢暂容与,别意那能禁。
明发天上去,五云宫阙深。

送人省亲归肇庆三首 其三

明代 罗亨信

之子宁亲出建章,彩衣犹带御炉香。
每怀白发双亲老,岂惮修程万里长。
酒泛霞觞酬别意,诗题锦轴压行装。
悬知家庆重开处,济济亲朋集画堂。