《不二门》原文赏析

  • èr
    mén
  • [
    táng
    dài
    ]
    bái
  • liǎng
    yǎn
    jiāng
    àn
    zhī
    jiàn
    shuaī
    shòu
    shù
    dài
    shèng
    weí
    chuān
    穿
    fáng
    kuān
    xiù
  • liú
    nián
    jiāng
    shuǐ
    bēn
    zhù
    hūn
    zhòu
    zhì
    xíng
    hái
    ān
    cháng
    jiù
  • céng
    dēng
    cuò
    duō
    móu
    zhì
    jīn
    jīn
    míng
    xìng
    lòu
  • céng
    shāo
    yào
    xiāo
    guaī
    huǒ
    hòu
    zhì
    jīn
    cán
    dān
    shā
    shāo
    qián
    chéng
    jiù
  • xíng
    zàng
    shì
    liǎng
    shī
    yōu
    nǎo
    xīn
    jiāo
    dǒu
    huà
    zuò
    qiáo
    cuì
    wēng
    pāo
    shēn
    zài
    huāng
    lòu
  • zuò
    kàn
    lǎo
    bìng
    wáng
    jiù
    weí
    yǒu
    èr
    mén
    jiān
    yāo
    shòu
    寿

原文: 两眼日将暗,四肢渐衰瘦。束带剩昔围,穿衣妨宽袖。
流年似江水,奔注无昏昼。志气与形骸,安得长依旧。
亦曾登玉陛,举措多纰缪。至今金阙籍,名姓独遗漏。
亦曾烧大药,消息乖火候。至今残丹砂,烧乾不成就。
行藏事两失,忧恼心交斗。化作憔悴翁,抛身在荒陋。
坐看老病逼,须得医王救。唯有不二门,其间无夭寿。



猜您喜欢

书叹

宋代 陆游

历尽危涂井与参,鬓毛饱受雪霜侵。平生不可俗子眼,后世谁知吾辈心。河洛方行胡正朔,山林虚度醉光阴。浩歌未阕先投枕,衰病常忧感慨深。

夜兴

宋代 陆游

鬓毛饱受雪霜侵,一褐萧条寄故林。
檐雨滴回羁枕梦,城笳唤起塞垣心。
平生耻露囊中颖,垂老甘同爨下琴。
灯烬欲残看瘦影,不妨袖手坐愔愔。

雪夜

宋代 陆游

雪屋透窗明,风帘撮夜声。
披衣拥炉坐,忘却在都城。