《寄郑苏堪 其一》原文赏析

  • zhèng
    kān
  • [
    qīng
    dài
    ]
    zhōu
    jǐng
    tāo
  • kùn
    jiāng
    xiàn
    ér
    xiāng
    lín
  • wǎng
    wǎng
    zhōng
    bié
    shī
    níng
    hún
  • zài
    miàn
    huān
    huì
    nán
    weí
    yán
  • chū
    huǐ
    huǐ
    gǒu
    ān
    lún
  • yǒu
    qiān
    zài
    shī
    guān
    néng
    zūn
  • shǐ
    使
    shī
    chāng
    tiān
    liáng
    weì
    dūn
  • cháng
    yín
    qiě
    xiù
    shǒu
    shuāng
    bìn
    fán
  • jiàn
    huáng
    qīng
    zhī
    jiǔ
    hún

原文: 昔吾困江县,而子相临存。
惘惘雨中别,寄诗宁吾魂。
再面胡不欢,各会难为言。
出悔入亦悔,苟禄安足论。
子有千载诗,不官能自尊。
使子以诗昌,天意良未敦。
长吟且袖手,勿讶霜鬓繁。
不见黄河清,讵乏卮酒浑。



猜您喜欢

新年次东坡韵 其五

清代 周景涛

天心无可转,岁事不应繁。
何处为乾土,当春忆故园。
閒延家鬼坐,老僻彻侯门。
犹得东坡味,明年说抱孙。

闺思诗

隋代 罗爱爱

几当孤月夜,遥望七香车。
罗带因腰缓,金钗逐鬓斜⑴。

赠情人诗

隋代 李月素

感郎千金意,含娇抱郎宿。
试作帷中音,羞开灯前目⑴。