《秦夫人砚歌为云楣赋》原文赏析

  • qín
    rén
    yàn
    weí
    yún
    meí
  • [
    qīng
    dài
    ]
    chéng
    shàng
    lián
  • qín
    rén
    zhēn
    jiāng
    jūn
    jiāng
    jūn
    néng
    jiān
    néng
    wén
  • bái
    gān
    zòng
    héng
    wàn
    rén
    gōng
    shū
    zuò
    chuī
    tiān
    yún
  • shēng
    xiǎo
    xué
    shū
    réng
    xué
    jiàn
    cǎo
    feī
    zhāng
    liú
    yàn
  • piàn
    shí
    zhēn
    tóng
    dài
    shēng
    xiě
    rǎn
    leì
    xiàn
  • chū
    píng
    zhōu
    zài
    chū
    jiān
    shē
    qiú
  • shān
    suì
    jiàn
    mǎn
    yǎn
    nǎi
    chán
    quē
    zhī
    jīn
    ōu
  • shī
    zǎo
    shǔ
    weí
    zhōng
    chéng
    zeí
    zhī
    tuó
  • qǐng
    yīng
    jiè
    zhù
    nán
    wàn
    zhī
    xióng
    ruò
  • jūn
    kāng
    kǎi
    xiān
    qín
    wáng
    chēng
    zhǔ
    zhī
    weī
    jiāng
  • píng
    tái
    zhào
    duì
    chéng
    jǐn
    shì
    kuàng
    chén
    hàn
    chuī
    huáng
    huáng
  • yún
    meí
    shì
    bài
    miào
    huāng
    yān
    píng
    diào
  • gǎn
    ěr
    gāo
    guǐ
    shén
    qióng
    yáo
    jìng
    xiào
    tóu
    táo
    bào
  • yàn
    xiū
    cùn
    guǎng
    广
    bàn
    zhī
    zhì
    hún
    hún
    sēn
    jiǎo
    guī
  • zaī
    jiāng
    jūn
    jìn
    weī
    jìn
    kuī
    岿
    rán
    yàn
    míng
    shān
    chuī
  • lái
    weí
    ěr
    suō
    jiǔ
    hóng
    yóu
    guàn
    xīng
    dǒu
  • lán
    cóng
    jūn
    níng
    lún
    fēn
    fēn
    liè
    shuí
    néng
    ǒu
  • shèng
    cháo
    shǐ
    lín
    biāo
    zhuàn
    bāo
    shū
    xūn
  • yàn
    yàn
    wàn
    xiǔ
    zhēn
    mín

原文: 秦夫人,真将军,将军能武兼能文。
白杆纵横万人敌,奇功书作垂天云。
生小学书仍学剑,草檄飞章留一砚。
片石真同玉带生,血染隃麋泪如霰。
一出平播州,再出歼奢酋。
河山破碎箭满眼,乃欲孱妇补此已缺之金瓯。
督师早以蜀为壑,中丞已入贼之橐。
请缨则易借箸难,万夫之雄一个弱。
孤军慷慨先勤王,努力撑拄支危疆。
平台召对诚仅事,况复宸翰垂煌煌。
云楣居士拜祠庙,古木荒烟一凭吊。
感尔高歌泣鬼神,琼瑶竟效投桃报。
砚修七寸广半之,古制浑浑森角圭。
惜哉将军遗墨尽煨烬,岿然此砚独与名山垂。
我来为尔摩挲久,虹气犹疑贯星斗。
木兰从军宁复论,纷纷列女谁能偶。
圣朝史笔何嶙峋,特标一传褒殊勋。
砚乎砚乎,万古不朽齐贞珉。



猜您喜欢

拟古 其二

清代 程尚濂

余亦栖栖者,天涯尚滞淫。
每闻烟鹤唳,时作水龙吟。
梗泛沟中断,材惊爨下音。
名山谁不负,为尔一登临。

丁亥元日

明代 潘希曾

去年此日忆龙颜,天上初违侍从班。
浪迹至今千里外,山呼徒自五更还。
乾坤开泰心同壮,梅柳回春鬓独斑。
十载微痾欣顿愈,著鞭随地敢辞艰。

除夜

明代 潘希曾

空堂蜡炬辉,独坐睡何迟。
两岁平分夜,三更欲尽时。
声残爆竹火,香入颂花诗。
好办明朝起,山呼祝圣慈。