《陈子植草庐成求予赋》原文赏析

  • chén
    zhí
    cǎo
    chéng
    qiú
  • [
    sòng
    yuán
    chū
    ]
    lín
    jǐng
  • lǎo
    líng
    cǎo
    táng
    jiāng
    gān
  • rén
    xiāng
    yōu
    zhù
    huáng
    tiān
    mǐn
    shēng
    hái
  • jūn
    jiā
    chǔ
    jié
    dāng
    shí
    jiān
  • weì
    fēng
    zhú
    gòng
    guān
  • chéng
    biān
    guī
    yǎo
    yǎo
    cháng
    tàn
  • zhū
    méng
    é
    é
    cǎo
    jīn
    màn
    màn
  • yīn
    bái
    máo
    róng
    yǒu
    ān
  • sāng
    luàn
    rén
    yān
    bàn
    diāo
    cán
  • fēng
    jǐng
    lòu
    chóng
    xīng
    dǒu
    hán
  • zhàng
    zuò
    shì
    niàn
    chí
    jiǔ
    huán
  • suǒ
    cǎo
    táng
    rén
    ān
    qiān
    wàn
    jiān

原文: 老矣杜陵客,草堂倚江干。
故人相幽筑,皇天悯生还。
君家付楚炬,结搆当时艰。
谓得风雅力,竹木供大官。
城边夜归鹤,杳杳发长叹。
朱甍昔峨峨,碧草今曼曼。
何如荫白茅,容膝有馀安。
我哀丧乱馀,人烟半凋残。
风凄狐兔警,露重星斗寒。
丈夫坐一室,此念驰九寰。
所以草堂人,安得千万间。



猜您喜欢

春尽

明代 华善继

即看春欲尽,渐觉客衣轻。
燕以飞虫下,鱼因落絮惊。
看云忘拙宦,对雨忆躬耕。
最爱新移竹,清风叶叶生。

雨后

明代 华善继

高树留残雨,层城带晚烟。
炉香菰米熟,架满豆花鲜。
未改狂奴态,还为长吏怜。
不因公事暇,那赋白云篇。

舟中述怀

明代 华善继

高城片雨外,倚棹乱蝉鸣。
远树他乡色,浮云过客情。
泉甘知早竭,木散得长生。
悔逐时人后,空将骨肉轻。