《自灵岩登天平山次柳道传韵》原文赏析

  • líng
    yán
    dēng
    tiān
    píng
    shān
    liǔ
    dào
    zhuàn
    yùn
  • [
    yuán
    dài
    ]
    zhù
  • weí
    jiāng
    jìn
    zài
    qiān
    diàn
    mén
    zhì
    qīng
    jìng
    西
    zhè
    chèng
    dào
    yuàn
    xìng
    huái
    怀
    qìng
    chū
    bǎi
    suì
    guò
    diàn
    shú
    yǒu
    fàn
    gōng
    xián
    gāo
    kuí
    tóng
    zhuàn
    tiān
    píng
    biǎo
    xiān
    yíng
    quán
    tái
    fēng
    weī
    weī
    zhōng
    liè
    xiāng
    shè
    chūn
    qiū
    jiàn
    cóng
    beǐ
    guī
    lǎo
    shàng
    miàn
    wàn
    xiàng
    gòng
    míng
    sōu
    weí
    ān
    diàn
    chóng
    yóu
    huì
    zhǔ
    rén
    fèng
    cháng
    fán
    yǎn
    zhēn
    liǔ
    tài
    cháng
    xiǎn
    qíng
    juàn
    liàn
    shàng
    lài
    chuán
    láo
    wǎn
    qiān
    zhēng
    chūn
    shì
    cán
    sēng
    chuāng
    xià
    yīn
    zhuàn
    pán
    yāo
    jiǎo
    xīn
    huáng
    cōng
    shuǐ
    yǐng
    chéng
    xīn
    kōng
    shān
    zhào
    yǎn
    xuàn
    féng
    gāo
    jiàn
    huáng
    yún
    cán
    qiū
    xíng
    bǎo
    miàn
    shào
    yǐn
    yǒu
    huān
    xiá
    lǎn
    jìng
    wàng
    juàn
    shí
    jīng
    cāng
    shí
    yuè
    qíng
    qín
    zhuàn
    gòng
    weí
    gōng
    tái
    dǒu
    kěn
    jiàn
    hǎo
    xié
    wén
    shì
    yōu
    tǎo
    qióng
    lín
    qiàn
    bái
    yún
    quán
    shǒu
    wán
    qīng
    xuàn
    zhǔ
    míng
    weì
    zuì
    lái
    yuè
    liáng
    fēng
    chuī
    sàn
    bīng
    xiàn
    yǒu
    xīng
    yuán
    yǐn
    yán
    shí
    miǎn
    zhuó
    jìn
    fàng
    huái
    怀
    yàn
    wén
    xué
    yuè
    shū
    gōng
    zhuàn
    biàn
    zài
    dào
    líng
    yán
    yóu
    shān
    yún
    biàn
    便
    chī
    jiǔ
    西
    níng
    jiàn
    pái
    huí
    xiǎng
    láng
    shàng
    xiǎng
    wáng
    diàn
    殿
    zǒu
    鹿
    huì
    gòng
    zhú
    jiàn
    gāo
    chàng
    bái
    fēng
    shān
    miǎo
    zaī
    xīn
    yīn
    shù
    táng
    shàn
    xìng
    wáng
    shǔ
    shí
    yùn
    chéng
    bài
    tán
    yàn
    zhōng
    meǐ
    bǎng
    shuài
    qīng
    juàn
    zhèng
    ěr
    jiàn
    cán
    qīng
    jīng
    biàn

原文: 维昔渡江跸,近在千里甸。吴门治清静,西浙称道院。兴怀庆历初,百岁如过电。孰有范公贤,皋夔素同传。天平表先茔,泉台封土竁。巍巍忠烈祠,乡社春秋荐。伊余从北归,老色日上面。万象供冥搜,四维喜安奠。重游会主人,奉尝益繁衍。席珍柳太常,险语情眷恋。我语上濑船,苦思劳挽牵。征途春事残,僧窗夏阴转。古木蟠夭矫,新篁剥葱茜。水影澄心空,山色照眼绚。冯高见黄云,残秋行饱面。少饮有馀欢,遐览竟忘倦。时惊苍石耸,閒悦晴禽转。共惟吏部公,台斗不肯践。颇好偕文士,幽讨穷林巘。嵌崖白云泉,掬手玩清泫。煮茗味独奇,醉来和月咽。凉风吹客衣,激激散冰霰。亦有星源尹,怡颜时自眄。琢句近大雅,放怀即私燕。文学吴越裔,书工篆隶变。载道灵岩游,山路亦云便。鸱夷去已久,西子宁复见。徘回响屧廊,尚想吴王殿。姑苏走麋鹿,会稽贡竹箭。高唱《白苧》词,漓风日以扇。邈哉季子心,阴述唐虞禅。兴亡属时运,成败谈俚谚。吴中美浮图,题榜率轻狷。正尔涧谷惭,敧倾袭京卞。



猜您喜欢

雨霁幽兴寄张钦夫

宋代 杨万里

大官有重荷,丰廪无薄忧。
草茹我岂腴,饱亦与彼侔。
积雨久自霁,曙光清以幽。
欣然出荆扉,不出旬已周。
初意欲看竹,信步偶临流。
北惊失故岸,东见生新洲。
怀哉古与今,与此岂不犹?
归来翻不乐,隐儿到昔游。
平生忘年友,草草相应酬。
暂梦不多款,唤人苦鸣鸠。
山林本无事,亦复扰扰休。

赠王婿时可

宋代 杨万里

忠襄先生有贤甥,卢溪先生有贤孙。
只今二十能缀文,超然下笔如有神。
忠襄大节争日月,卢溪清风敌霜雪。
两家不是无家法,何须外人问衣钵。
老夫卧病南溪旁,芙蓉红尽菊半黄。
子求问讯维摩诘,分似家风一辨香。

赠翦字吴道人

宋代 杨万里

宝晋云烟杂海涛,玉溪花月写风骚。
一生不倩毛锥子,只倩并州快翦刀。