《赠师传郎》原文赏析

  • zèng
    shī
    zhuàn
    láng
  • [
    sòng
    dài
    ]
    cháo
    gōng
  • pán
    shí
    shān
    shēn
    niǎo
    xiāng
    cháng
    yōu
    cǎo
    qīn
    qiáo
    <
    b
    r
    >
    sūn
    zhě
    láo
    luò
    ān
    shàng
    zhǒ
    lái
    hóng
    鸿
    <
    b
    r
    >
    chū
    jiā
    shēng
    hàn
    lín
    zhǔ
    rén
    juē
    <
    b
    r
    >
    zhī
    jīn
    ruò
    shǐ
    使
    wēng
    wáng
    zài
    shì
    nán
    gōng
    <
    b
    r
    >
    zhuàn
    láng
    shí
    cháng
    néng
    wén
    zhāng
    <
    b
    r
    >
    ā
    wēng
    chuān
    穿
    yáng
    yǒu
    jiù
    jiàn
    zhuàn
    miǎn
    wàng

原文: 盘石山深鸟相呼,常忧草木侵樵苏。
子孙存者亦牢落,安得上冢来鸿胪。
忆初起家声烜赫,翰林主人嗟莫及。
只今若使翁不亡,再试南宫期第一。
传郎十四如我长,骨骼已似能文章。
阿翁穿杨有旧箭,传乎勉力不可忘。



猜您喜欢

送张教授赴广阙

宋代 陈杰

远戍不辞难,书生本色官。
炎埃五岭热,夜雨一毡寒。
乡信无鸿到,梅花当雪看。
风云忽谐偶,击海起鹏抟。

伯文送海红柑及橄榄

宋代 陈杰

外大如壶内不粗,闽山风物楚山无。
后皇等是栽培力,消得千头与作奴。

题信州月岩

宋代 陈杰

冈路阴阴忽半规,无盈万古亦无亏。
凿开空洞地有眼,劈下广寒天不知。
小著山河偏影处,平分蟾桂上弦时。
游人莫讶清光少,照见江东几盛衰。