《李昭道春江图》原文赏析

  • zhāo
    dào
    chūn
    jiāng
  • [
    yuán
    dài
    ]
    dèng
    wén
    yuán
  • jiāng
    shàng
    luàn
    shān
    qīng
    shù
    sǔn
    píng
    shā
    cǎo
    shù
    wàng
    jìn
  • jiāng
    hǎi
    lái
    gǔn
    gǔn
    tūn
    yún
    jiāo
    shèn
  • zhōng
    yǒu
    cuī
    weí
    jué
    zhī
    gāo
    tíng
    yuǎn
    chū
    qíng
    kōng
    hán
    shǔ
    rèn
  • jiāng
    shān
    zhuàn
    shè
    guān
    yīng
    xióng
    yīng
    xióng
    jìn
    shuō
    sūn
    jiāng
    dōng
  • cóng
    shuāng
    wēng
    rán
    quǎn
    kōng
  • shí
    tián
    shuì
    qiū
    fēng
    guī
    gēng
    yìng
    xiàn
    hàn
    yīn
    wēng

原文: 江上乱山青束笋,平沙草树望不尽。
大江入海来滚滚,吐雨吞云杂蛟蜃。
中有崔嵬夐绝之高亭,远出晴空寒数仞。
江山传舍观英雄,英雄尽说孙江东。
自从得地双鹤翁,紫髯一拂豚犬空。
石田睡起秋屡丰,归耕应羡汉阴翁。



猜您喜欢

送俞观光赴义塾师

元代 邓文原

越山岚翠俯青溪,念子怀归岁屡移。
乘兴未寻安道宅,传经且下仲舒帷。
稻粱秋足飞鸿外,灯火凉生积雨时。
东老收书兼好客,何人诗写石榴皮。

题圆觉天台教寺

元代 邓文原

大圆觉境清凉地,要阐毗卢贝藏开。
飞锡不妨随鹤下,蟠桃曾见有龙来。
相逢定性三生路,尽了尘心万劫灰。
忆我初年慕禅蜕,石桥烟雨过天台。

示沈二首 其一

元代 蒋清谷

万紫千红总是春,何须饶舌问东君。
哑人得梦向谁说,竖起空拳指白云。