《次韵吴静能秦桧》原文赏析

  • yùn
    jìng
    néng
    qín
    huì
  • [
    sòng
    dài
    ]
    qiū
    kuí
  • lǎo
    xiāng
    zhuàn
    weí
    qín
    huì
    feī
    xiān
    shí
    dòng
    jiāo
    beì
    <
    b
    r
    >
    shì
    dāng
    nián
    rén
    píng
    jīn
    ān
    zài
    <
    b
    r
    >
    bǎi
    qiān
    nián
    shù
    jiàn
    zaī
    shí
    xīn
    chéng
    lòu
    zhāo
    dài
    <
    b
    r
    >
    tuō
    gēn
    nán
    diàn
    殿
    xià
    shēng
    weī
    weī
    zhí
    tiān
    shū
    duì
    <
    b
    r
    >
    fēn
    fēn
    niú
    chéng
    chén
    lòu
    fēng
    zhī
    jīn
    zài
    <
    b
    r
    >
    shì
    shí
    luán
    fèng
    lái
    xiāo
    gǎn
    míng
    yāo
    guài
    <
    b
    r
    >
    cháo
    míng
    dòng
    zhì
    zūn
    jiàn
    zūn
    xíng
    kōng
    fěn
    huì
    <
    b
    r
    >
    duō
    shào
    huáng
    guàn
    jìn
    bái
    tóu
    shén
    zhèng
    zhí
    rén
    zài
    bài
    <
    b
    r
    >
    lǎo
    zhēn
    gǎn
    gān
    míng
    zhí
    hèn
    weí
    yǒu
    xiān
    <
    b
    r
    >
    fāng
    jīn
    nán
    beǐ
    tóng
    tiān
    biāo
    jiàn
    zhēn
    yuán
    huì

原文: 故老相传为秦桧,飞仙时立冻蛟背。
疑是当年丫髻人,凭虚驭气今安在。
百千年树见栽时,新承雨露入昭代。
托根南极殿下生,巍巍直与天枢对。
纷纷牛马已成尘,露叶风枝今几载。
是时鸾凤一来栖,枭狐不敢鸣妖怪。
一朝名字动至尊,不见尊形空粉绘。
多少黄冠尽白头,依神正直人再拜。
老榛何物敢干名,直恨惟有苏仙爱。
方今南北同一天,孤标不见贞元会。



猜您喜欢

秋兴

宋代 丘葵

天下四时秋最惨,况於人世尚流离。
向来犬吠鸡鸣处,今见猿啼鬼哭悲。
泪洒典花金灿烂,寒生白骨玉参差。
满山寂寞秋梧冷,正是愁肠欲断时。

呈刘秋圃

宋代 丘葵

十年江上理丝化,此日桐城喜见君。
造化由来穷我辈,俗儒安得与斯文。
人间腥腐荃俱化,圃化宽间菊自芬。
万里秋天愁不尽,取将风月与谁分。

壶中日月与葛秋岩纳凉

宋代 董嗣杲

身离匡庐紫翠重,壶中且寄水云踪。
故人远梦迷千里,浊酒高怀渺万钟。
台上苦吟无别事,枕前闻籁有孤松。
不知忧乐随时意,但虑荒芜钝笔锋。