《游雁荡山》原文赏析

  • yóu
    yàn
    dàng
    shān
  • [
    míng
    dài
    ]
    gāo
    pān
    lóng
  • qiū
    shān
    míng
    shèng
    mèng
    xiǎng
  • sān
    shí
    nián
    chén
    shì
    kōng
    yàng
    zhǎng
  • yóu
    qiè
    shǐ
    yuàn
    qiān
    suì
    wǎng
  • wàng
    shān
    chí
    zhuàn
    huǎng
  • yǎng
    guān
    qiū
    feī
    tīng
    tán
    liú
    xiǎng
  • yáng
    zhì
    xióng
    yīn
    dòng
    zàng
    chǎng
  • yōu
    xún
    jiàn
    xiá
    zhǔ
    xiāo
    shàng
  • chūn
    fēng
    dàng
    qīng
    yīn
    bǎi
    jiàn
    kaī
    lǎng
  • qīng
    dān
    weì
    wén
    hàn
    shuí
    néng
  • xīn
    yuàn
    zhǐ
    tuō
    huí
    shǒu
    kōng
    chàng
    yàng
  • shèng
    jīn
    shēng
    é
    qǐng
    shǎng
  • ān
    jié
    máo
    yǎn
    yǎng

原文: 昔我爱邱山,名胜土梦想。
去去三十年,尘事空鞅掌。
兹游惬始愿,千里遂独往。
望山屡驰骛,入谷转疑恍。
仰观秋瀑飞,頫听潭流响。
阳崖峙雄突,阴洞藏奇敞。
幽寻碧涧底,遐瞩紫霄上。
春风荡轻阴,百里见开朗。
青丹未可图,文翰谁能髣。
栖心愿止托,回首空怅怏。
胜地古今存,浮生俄顷赏。
安得结茅庐,于此一偃仰。



猜您喜欢

吾与吟 其十八

明代 顾允成

仲蔚蓬蒿雅没人,闭门养性略荣名。
古人冷淡今人笑,击鼓求亡大过情。

吾与吟 其十七

明代 顾允成

罗冲万金原不足,君平百钱自有馀。
古人冷淡今人笑,却将不足奉有馀。

吾与吟 其十六

明代 顾允成

少文好游有奇僻,老疾名山图在室。
古人冷淡今人笑,泰山当前眼如绌。