《水车行》原文赏析

  • shuǐ
    chē
    xíng
  • [
    míng
    dài
    ]
    tóng
  • líng
    líng
    shuǐ
    chē
    fēng
    zuò
    yuán
    jiāng
    xiǎng
    pán
    kōng
    yún
    <
    b
    r
    >
    pán
    tuán
    tuán
    jìng
    sān
    zhàng
    shuǐ
    shēng
    què
    zài
    fēng
    shàng
    <
    b
    r
    >
    jiāng
    dōng
    beǐ
    liú
    gāo
    àn
    chè
    kaī
    shēn
    gōu
    <
    b
    r
    >
    pán
    yǐn
    shuǐ
    gōu
    fēn
    sòng
    gāo
    tián
    zhòng
    shǔ
    <
    b
    r
    >
    pán
    pán
    zhuàn
    yòng
    rén
    nián
    nián
    yòng
    xiū
    chē
    <
    b
    r
    >
    wǎng
    nián
    sōu
    jūn
    quán
    jiā
    zài
    xià
    西
    liáng
    <
    b
    r
    >
    shí
    jiā
    yǒu
    sān
    jiā
    shuǐ
    chē
    duō
    zuò
    xīn
    <
    b
    r
    >
    huāng
    tián
    rén
    chóu
    hàn
    huáng
    máo
    jiē
    cháng
    bǎn
    <
    b
    r
    >
    nián
    lái
    ér
    cháng
    chéng
    dīng
    xuàn
    kaī
    huāng
    tián
    guān
    <
    b
    r
    >
    guān
    jiā
    shí
    jiā
    jiā
    shuǐ
    tián
    <
    b
    r
    >
    chē
    zhī
    shí
    shí
    jiā
    shí
    jiā
    dàn
    qín
    xiū
    chē
    <
    b
    r
    >
    dàn
    yuàn
    rén
    cháng
    zài
    jiā
    chē
    zài
    zhóu
    yōu
    shǔ
    qiū
    shú

原文: 零陵水车风作轮,缘江夜响盘空云。
轮盘团团径三丈,水声却在风轮上。
大江日夜东北流,高岸低坼开深沟。
轮盘引水入沟去,分送高田种禾黍。
盘盘自转不用人,年年祇用修车轮。
往年比屋搜军伍,全家载下西凉府。
十家无有三家存,水车卧地多作薪。
荒田无人复愁旱,极目黄茅接长坂。
年来儿长成丁夫,旋开荒田纳官租。
官租不阙足家食,家家复藉水田力。
一车之力食十家,十家不惮勤修车。
但愿人常在家车在轴,不忧禾黍秋不熟。



猜您喜欢

次前韵荅吕太常

明代 吴俨

公负诗中一世豪,朝吟暮咏未言劳。
衰年莫作青年看,小隐还输大隐高。
夜静灯残蛾扑火,春归花落燕争巢。
细评物理应长叹,短发萧萧不耐搔。

侍家君游牛首登兜率崖次青溪韵

明代 吴俨

老大登临兴尚豪,远随杖屦竟何劳。
道傍雨洗松根瘦,树杪云连石笋高。
僧爱孤虚新起阁,鸟嫌峻极不营巢。
为休足力频思坐,欲问青天首屡搔。

次吕太常赏牡丹韵

明代 吴俨

浅红深绿自相承,妆靓何劳粉黛凝。
种自洛阳城里乞,诗从长庆后来增。
若誇国色应无敌,欲殿春光恐未能。
只此尚嫌花富贵,不须更染碧金棱。