《题李成山水》原文赏析

  • chéng
    shān
    shuǐ
  • [
    sòng
    dài
    ]
    wáng
    ān
    zhōng
  • shí
    shuǐ
    shí
    yán
    suī
    gōng
    gài
  • qǐng
    kàn
    tiān
    kaī
    chū
    zhù
    hún
    yuè
  • rán
    ér
    chéng
    suí
    suǒ
    fēng
    yún
    yuán
    mǎn
  • weí
    qiān
    jié
    kǒu
    lán
    fān
    yóu
    zhōng
    tóng
  • hóu
    luò
    fēng
    yān
    miào
    chù
    huí
    zhēn
    zǎi
  • biǎn
    zhōu
    dòng
    shuǐ
    zhān
    tiān
    luò
    míng
    shān
    ruò
  • duàn
    yuán
    yín
    guà
    qīng
    fēng
    lín
    jiàn
    sōng
    dǎo
    yóu
    shí
    xún
  • bái
    ōu
    zuò
    zhōng
    lǎo
    yún
    zài
    nián
    shēn
  • yóu
    lái
    shén
    pǐn
    wán
    tiān
    jiāng
    liú
    tūn
    wàn
  • cùn
    liáng
    chǐ
    dàn
    xíng
    huà
    shǐ
    shān
    ěr
  • guì
    rén
    feì
    jìn
    qiān
    huáng
    jīn
    bǎo
    lián
    zhóu
    shuí
    gǎn
    zhēng
  • shēng
    cháng
    mài
    luò
    gōng
    shǒu
    shì
    jiān
    sāng
    shuí
    kuī
    yíng
  • shēng
    lǎn
    shuài
    gēng
    shū
    fàng
    zhī
    yǒu
    yòu
    yán
    shí
    xiāng
  • shí
    zhēn
    zuò
    huà
    zhōng
    rén
    tǎng
    shū
    lái
    wèn
    yàng

原文: 五日十日一水石,此言虽工盖其迹。
请看天地开辟初,岂铸日魂镕月魄。
忽然而成随所遇,纳护风云元满肚。
吐为千偈口澜翻,游戏法中同一趣。
李侯落笔风烟气,妙处欲回真宰意。
扁舟不动水粘天,落日孤明山若倚。
断猿吟挂清枫林,涧松倒卧犹十寻。
白鸥似作终老计,浮云自在年何深。
由来神品完天力,一抺江流吞万碛。
寸量尺度但形摹,画史如山尔何得。
贵人费尽千黄金,宝奁玉轴谁敢争。
一声常卖落公手,世间得丧谁亏盈。
我生懒率更疏放,只有幼舆岩石相。
它时真作画中人,傥辱书来问无恙。



猜您喜欢

某已被旨移蔡贼起旁郡未果进发

宋代 韩驹

百忧前日总薰心,一笑朝来得好音。
绝域不须遮虏障,今年自有杀胡林。

某已被旨移蔡贼起旁郡未果进发

宋代 韩驹

昨夜黄州得蜡书,老臣恨已解兵符。
莫将箭污偷儿血,留与官家北射胡⑴。

芍药二首 其二

宋代 朱松

已分春光冉冉过,奇葩好在奈愁何。
谁令玉颊红成点,如意痕深琥珀多。

芍药二首 其一

宋代 朱松

露压珍丛粉自匀,日攲蔫萼态殊真。
未成跨鹤腰金去,先醉扬州十里春。

梅花三首 其三

宋代 朱松

孤山居士玉梅句,醉客强呼桃杏诗。
刻画无盐浼西子,法当试我古藤枝。