《长亭怨 秋柳》原文赏析

  • cháng
    tíng
    yuàn
    qiū
    liǔ
  • [
    qīng
    jìn
    xiàn
    dài
    chū
    ]
    sēn
    chuān
    zhú
  • yòu
    chuī
    míng
    hàn
    nán
    weī
  • shòu
    yǐng
    duō
    nài
    chǔ
  • héng
    西
    fēng
    jǐn
    shū
    shuaī
    bìn
    shàng
  • jìn
    kān
    lián
    shǔ
    diǎn
    cháng
    tíng
  • cāng
    yān
    jiàn
    cǎn
    yuè
    fēng
  • qiān
  • shì
    zàng
    yīng
    yàn
    niǎo
    niǎo
    chūn
    fēng
    shí
  • chóng
    lái
    nài
    zhī
    qiān
    xiāo
    hún
    qíng
  • biàn
    便
    jīn
    zài
    dào
    zhāng
    tái
    姿
    yùn
    cuī
    cán
    lěng
    lòu
  • nài
    mǎn
    ěr
    chán
    shēng
    yóu
    xiàng
    xié
    yáng

原文: 又吹暝、汉南微雨。
瘦影无多,奈何悽楚。
一桁西风,紧梳衰鬓尚如许。
尽堪怜惜,鸦数点、长亭暮。
暮色入苍烟,渐惨月凄风无据。
千缕。
是藏莺蔽燕,袅袅春风时序。
重来那耐,只牵得、消魂情绪。
便如今、再到章台,怕姿韵、摧残冷露。
奈满耳蝉声,犹向斜阳低诉。


相关标签:长亭怨

猜您喜欢

定西番·紫塞月明千里

唐代 牛峤

紫塞月明千里,金甲冷,戍楼寒。梦长安。
乡思望中天阔,漏残星亦残。画角数声呜咽,雪漫漫。

定西番(执胡琴者九人·般涉调)

宋代 张先

焊拨紫槽金衬,双秀萼,两回鸾。齐学汉宫妆样,竞婵娟。
三十六弦蝉闹,小弦蜂作团。听尽昭君幽怨,莫重弹。

定西番(高平调)

宋代 张先

年少登瀛词客,飘逸气,拂晴霓。尽带江南春色、过长淮。
一曲艳歌留别,翠蝉摇钗。此后吴姬难见、且徘徊。