《二哀诗·兰午亭明府》原文赏析

  • èr
    shī
    ·
    lán
    tíng
    míng
  • [
    qīng
    dài
    ]
    táng
  • cāng
    zhōu
    lín
    jùn
    duō
    shì
    zhōu
    xuàn
    wén
    jiāo
    zhī
    weí
    lán
    zǎo
    suì
    鹿
    míng
    zhuàng
    nián
    ǒu
    chū
    shì
    weì
    yīng
    shòu
    róng
    qīng
    yíng
    shǐ
    guān
    liàn
    zhī
    yóu
    guī
    lái
    zàng
    shū
    jīn
    jiū
    zhōng
    shǐ
    xià
    zhāng
    qián
    hòu
    děng
    kāng
    shēn
    gān
    zhī
    zhòng
    kǒu
    rèn
    huǐ
    shí
    kùn
    qīng
    jīn
    xiāng
    cháng
    ān
    shì
    guàn
    gài
    fēn
    weí
    jūn
    weǐ
    shì
    cóng
    chù
    lún
    cháng
    shí
    nián
    chǐ
    齿
    huì
    cháng
    qiān
    liǎng
    guò
    jūn
    jūn
    jīng
    luò
    yóu
    chū
    dàn
    guàn
    duì
    chuáng
    huà
    fēng
    jiě
    náng
    gēng
    guǐ
    dǎo
    zhōu
    xiáng
    jūn
    wén
    jūn
    diào
    tóu
    xiào
    shū
    shēng
    jiàn
    shàng
    ěr
    zhàng
    hóng
    jiàn
    shù
    zài
    zuàn
    zhǐ
    chén
    biān
    hān
    zāo
    suí
    rén
    xiào
    nuò
    weí
    shì
    duō
    juē
    ěr
    dōng
    西
    qīn
    lüè
    dāng
    yǐn
    weí
    guó
    chǐ
    gǔn
    gǔn
    zhū
    gōng
    qīng
    liǎo
    zhī
    yǐn
    yōu
    xiāo
    qiáng
    rùn
    weì
    luàn
    rán
    xìng
    wáng
    yǒu
    ěr
    lín
    shè
    wén
    shé
    qiè
    jūn
    kuáng
    guǐ
    meì
    meì
    zhī
    zhēn
    biān
    chè
    xīn
    suǐ
    liú
    bàn
    zài
    kuí
    weí
    shū
    zhōng
    jiān
    xiè
    hòu
    yuè
    zhěng
    xíng
    yǒu
    shí
    dǐng
    rǎn
    zhǐ
    xué
    jīng
    jìn
    kuī
    jūn
    mào
    shuaī
    weǐ
    jūn
    yǎng
    qiū
    yuán
    gāo
    tòng
    è
    cháo
    duān
    zhēng
    shuǐ
    huǒ
    jūn
    yán
    yàn
    sān
    bào
    shū
    zhǐ
    hóng
    jīn
    sài
    xiàng
    cháo
    rén
    quǎn
    shǐ
    guān
    shuí
    lǎo
    bài
    guì
    jūn
    yuē
    nǎi
    dào
    ěr
    yùn
    huò
    zài
    neì
    guǐ
    zhě
    zǒu
    xiāng
    gào
    xiōng
    dǎng
    chōu
    rèn
    é
    qǐng
    bèn
    suǒ
    guǐ
    juè
    qiáng
    jiù
    zhí
    huān
    náo
    hǎi
    zhī
    bào
    yuán
    jiā
    rén
    xìng
    liào
    kuí
    zhū
    xiě
    weí
    jūn
    kùn
    weí
    chéng
    zhōng
    cuì
    huá
    西
    shǐ
    xiāo
    xiāng
    lái
    liú
    dàn
    qǐn
    mén
    hóu
    gěng
    ruò
    jié
    chòu
    shí
    zhào
    huò
    xián
    zhé
    zāo
    fǒu
    yuē
    jūn
    lín
    jīn
    weí
    jūn
    zuò
    leǐ
    bié
    hún
    xiāo
    jīn
    shāng
    chén
    zhì
    zào
    néng
    qióng
    rén
    xiān
    duó
    suǒ
    shì
    suì
    qín
    qiě
    yǐn
    nán
    guō
    tiān
    chí
    yǒu
    shí
    fān
    quán
    tái
    ān
    zhì
    jūn
    yōu
    gōng

原文: 沧州吾邻郡,自古多奇士。周旋文字交,知我惟兰子。早岁歌《鹿鸣》,壮年偶出仕。未膺赤绶荣,忽集青蝇矢。一官奚足恋,弃之犹敝屣。归来发藏书,今古究终始。下觑章句儒,前后等糠秕。一身甘支离,众口任訾毁。我时困青衿,相遇长安市。冠盖日纷纭,惟君独伟视。从此弟畜我,论长十年齿。会合常苦悭,两度过君里。君复京洛游,我初弹冠喜。对床话风雨,解囊济庚癸。导我语周详,爱君文丽绮。君忽掉头笑,书生见尚尔。丈夫宏建树,岂在钻故纸。陈编酣糟粕,随人效诺唯。以此取世资,咄嗟尔奴婢。东西日侵略,当引为国耻。衮衮诸公卿,了不知彼己。隐忧伏萧墙,闰位乱蛙紫。嫠恤岂徒然,兴亡有责耳。邻舍闻咋舌,窃骂君狂诡。昧昧我思之,针砭彻心髓。句留逾半载,暌违倏一纪。中间一邂逅,匝月整行李。有如饥得食,颇似鼎染指。誉我学精进,窥君貌衰委。君养丘园高,我痛垩庐倚。朝端争水火,君言斯验矣。三辅暴徒起,爬梳不可止。红巾塞里巷,朝人暮犬豕。官吏莫谁何,父老肃拜跪。君曰乃盗耳,蕴祸在内宄。忌者走相告,凶党抽刃俟。俄顷悉坌集,大索不移晷。倔强就执缚,欢呶醢之已。枯胔暴原野,家人幸料理。不日渠魁诛,沥血为君祀。我困围城中,翠华已西驶。消息故乡来,流涕但抚髀。不得哭寝门,喉梗若结痞。乳臭实召祸,贤哲独遭否。昔约君卜邻,今为君作诔。昔别客魂消,今伤臣质死。造物能穷人,先夺其所恃。欲碎伯牙琴,且隐南郭几。天池有时翻,泉台何日起。安得寄此词,置君幽宫里。



猜您喜欢

咏漱泉

明代 陶益

涧谷泠泠溜石音,濠梁披豁越层阴。祇馀晒发閒无奈,更挹山瓢一洗心。

水调歌头 送漱泉归淮南,并为泊

清代 冯煦

朔雁下平楚,江上峭帆开。劳劳南北何事,茸帽暗尘霾。几点疏林倦鸟,一抹乱山斜照,分手石城隈。今夜扬州月,横笛弄潮来。前游地,归不得,重徘徊。西窗暗雨乍歇,银烛渐成灰。为问潘郎凄紧,更念刘郎萧瑟,相见且衔杯。岁晚莫回首,残客尚天涯。

和王典簿韵

明代 程通

佩声徐步上瑶池,高阁稀闻昼漏迟。
馀腊都从爆竹去,先春又报早梅知。
九重日月悬双阙,千载风云庆一时。
盛世唐虞今复见,赓歌才罢又赓诗。