《徐太元》原文赏析

  • tài
    yuán
  • [
    sòng
    dài
    ]
    wén
    tóng
  • tài
    yuán
    zhě
    háng
    zhōu
    zhī
    cān
    jūn
    <
    b
    r
    >
    tóng
    liáo
    yuē
    zhāng
    huì
    fàn
    shēn
    wén
    <
    b
    r
    >
    lǎo
    zhé
    chén
    <
    b
    r
    >
    weì
    huì
    suǒ
    shòu
    tài
    yuán
    běn
    tóng
    fēn
    <
    b
    r
    >
    jīn
    tǎng
    zuò
    huì
    nǎi
    yuān
    <
    b
    r
    >
    jūn
    zhī
    mǎn
    huì
    suì
    jiǎn
    lún
    <
    b
    r
    >
    tài
    yuán
    zuò
    miǎn
    diào
    shí
    nián
    <
    b
    r
    >
    西
    tái
    shì
    láng
    diǎn
    xuǎn
    shì
    suǒ
    xián
    <
    b
    r
    >
    wén
    zhī
    suǒ
    weí
    qiān
    <
    b
    r
    >
    zhuó
    shòu
    zhèng
    gōng
    tài
    yuán
    míng
    shǐ
    zhuàn
    <
    b
    r
    >
    hòu
    weí
    shēn
    wáng
    shī
    xíng
    rén
    tuī
    xiān
    <
    b
    r
    >
    juē
    zaī
    hòu
    shì
    rén
    ēn
    wán
    <
    b
    r
    >
    chū
    tóng
    zhí
    shì
    yán
    shū
    xiāng
    huān
    <
    b
    r
    >
    chǎn
    jiǔ
    nìng
    shí
    dàn
    tóng
    beī
    pán
    <
    b
    r
    >
    yǒu
    jiān
    xiǎn
    wàn
    duān
    <
    b
    r
    >
    tuī
    zhī
    wǎng
    luó
    yòu
    jiàn
    zǎn
    <
    b
    r
    >
    áng
    rán
    liǎo
    lòu
    shù
    quán
    <
    b
    r
    >
    děng
    suī
    yuē
    rén
    quǎn
    céng
    rán
    <
    b
    r
    >
    yǎn
    jiàn
    ěr
    wén
    tiān
    xià
    yán
    <
    b
    r
    >
    jīn
    zuò
    shī
    zhōng
    yǒu
    èr
    <
    b
    r
    >
    shǐ
    使
    zài
    weì
    zhě
    fēng
    xìng
    xiāng
    dūn
    <
    b
    r
    >
    lìng
    yǒu
    shí
    rén
    mìng
    ěr
    weí
    xiē
    <
    b
    r
    >
    yòu
    zhèng
    shì
    weí
    guó
    zhǎng
    sān
    quán
    <
    b
    r
    >
    chá
    è
    feì
    yuán
    <
    b
    r
    >
    rán
    báo
    cháng
    jiān
    hèn
    <
    b
    r
    >
    lǎn
    zhě
    qǐng
    weì
    zhī
    zuì
    yán
    fán

原文: 彼徐太元者,杭州之参军。
同僚曰张惠,犯贜抵深文。
徐哀其母老,诣狱辄自陈。
谓惠所受贜,太元本同分。
今傥独坐惠,此狱无乃冤。
均之不满法,惠遂减死论。
太元亦坐免,不调十余年。
西台李侍郎,典选世所贤。
闻徐之所为,特以不次迁。
擢授郑司功,太元名始传。
后为申王师,德行人推先。
嗟哉后世人,恩义日不完。
初既同职事,言色殊相欢。
谄酒与佞食,旦夕同杯盘。
一有不得意,艰险立万端。
推之不网罗,又以毒箭攒。
昂然了自得,衒露其术全。
此等虽曰人,犬彘曾岂然。
眼见与耳闻,天下何可言。
我今作此诗,中有二义存。
欲使在位者,此风幸相敦。
勿令有识人,命尔为蝎蚖。
又欲彼正士,为国掌三铨。
须察此恶子,废斥入冗员。
自然此浮薄,不长其奸恨。
览者请味之,勿罪其言烦。



猜您喜欢

闲居院上方晚景

宋代 文同

绕岩索谷到禅扃,更上危颠最上亭。
风揽乱鸦盘古木,雨催群鹭下寒汀。
秋田沟垅如棋局,晚岫峰峦若画屏。
诗已就成终夕去,远村灯火一星星。

苍溪山寺

宋代 文同

正午风色高,遂泊苍溪县。
层崖抱林木,有寺藏葱蒨。
出船步危磴,荫密颇索转。
上到金仙家,缘空列台殿。
修篁挂县溜,坐觉炎暑变。
老僧晓经论,言语何贯穿。
引我上高阁,阑干俯江面。
寥寥百里内,山水尽奇观。
谁谓羁旅中,所见皆所愿。
汀洲白鸟聚,井邑青烟散。
乐此暮忘归,疏钟起岩畔。
徒倚下松门,尚怪舟人唤。

有会而作

宋代 范成大

拙是天资嬾是真,本来何用戒香薰。
强阳气尽冥恩怨,杜德机深泯见闻。
念即动时漂鬼国,心空随处走魔军。
室中已自空诸有,休负天机与地文。