《对明篇(袁宏道评曰:所谓狂语不须》原文赏析

  • duì
    míng
    piān
    yuán
    hóng
    dào
    píng
    yuē
    suǒ
    weì
    kuáng
  • [
    míng
    dài
    ]
    weì
  • míng
    shān
    gāo
    wàn
    zhàng
  • nán
    weí
    yáo
    miàn
    qián
    píng
    beǐ
    xīn
    chāng
    hòu
    mén
    zhàng
  • xīn
    chāng
    yǒu
    shēn
    xìng
    yào
    shān
    yuē
    weí
    zhǔ
  • chǐ
    féng
    jiāng
    xué
    tōng
    hòu
    ān
    chuāng
    xiǎo
  • chuāng
    zhōng
    yǒu
    shí
    fēng
    shuō
    shì
    shān
    líng
    jiào
    sòng
  • lái
    měng
    xiào
    shēng
    xióng
    xīn
    zhěn
    pàn
    fēng
    chuī
  • cháng
    ān
    huā
    zhī
    gāo
    tiān
    jīn
    líng
    yǒu
    jiǔ
    duō
    quán
  • huā
    liú
    jiǔ
    quàn
    kěn
    zhù
    guī
    lái
    zhī
    chuāng
    zhōng
    mián
  • chuāng
    zhōng
    yǒu
    shū
    wàn
    juàn
    shū
    shū
    jìn
    shì
    shān
    líng
    guǎn
  • yǒu
    cái
    mìng
    gān
    shí
    duì
    shān
    líng
    tóng
    wǎn
  • wén
    dào
    nián
    zuì
    cǎi
    shí
    zuì
    kuáng
    lái
    bái
  • sàn
    shū
    wàn
    zhú
    zhōng
    téng
    shēn
    jiàn
    qīng
    tiān
  • shí
    shān
    líng
    shī
    zhǔ
    rén
    qīng
    xún
    xún
  • ròu
    yǎn
    zhī
    shén
    dào
    zhì
    zhǔ
    rén
    shí
    jiāo
    qīn
    lín
  • lái
    duān
    yǒu
    shén
    héng
    kaī
    zuì
    yǎn
    shuāng
    zuò
    chēn
  • shí
    tiān
    jiāng
    shuǐ
    shī
    huā
    nòng
    chūn
  • chūn
    jiāng
    shuǐ
    miǎo
    biān
    shè
    fēng
    shū
    nián
  • míng
    zhū
    jiǎ
    shí
    bǎo
    jiàn
    nán
    chóu
    xiān
  • huī
    xié
    hàn
    tíng
    fāng
    shuò
    lǎo
    wén
    yǒng
    xiè
    cháng
    ān
    dào
  • kuàng
    jīn
    weí
    bào
    rén
    shī
    jiā
    gōng
    ǎo
  • liǎng
    rén
    céng
    zuò
    qīng
    chūn
    shēn
    dāng
    shí
    tóng
    shuō
    tóng
    pín
  • jūn
    jīn
    xìng
    weí
    fán
    鹿
    jiāo
    pán
    shēn
  • lián
    huā
    zhī
    fēng
    jiā
    jūn
    zhōng
    dào
    xiāng
    juān
  • yāo
    shī
    duì
    míng
    tān
    jūn
    bǎi
    zhǐ
  • zhī
    lián
    huā
    chēn
    míng
    zhī
    zuì

原文: 四明山,高万丈。
南为姚邑面前屏,北即新昌后门障。
新昌有客身姓吕,要与此山约为主。
尺素冯将一穴通,屋后安窗小如许。
窗中有时飒风雨,说是山灵教送与。
夜来猛虎啸一声,雄心枕畔风吹去。
长安花枝高入天,金陵有酒多如泉。
花留酒劝不肯住,归来只爱窗中眠。
窗中有书积万卷,书书尽是山灵管。
有才无命不干时,亦对山灵同一莞。
闻道去年醉采石,醉去狂来呼李白。
散发题书万竹中,腾身舞剑青天侧。
此时山灵失主人,自骑青虎寻复寻。
肉眼那知神道至,主人自识交亲临。
朅来笔端自有神,横开醉眼双作嗔。
此时墨雨添江水,此际诗花弄莫春。
莫春江水渺无边,射策封书复几年。
明珠不遇贾胡识,宝剑难酬夜色鲜。
诙谐汉庭方朔老,如闻永谢长安道。
况我今为抱拲人,虮虱移家宫絮袄。
两人曾作青春身,当时同说不同贫。
君今幸不为樊鹿,亦似蛟蟠不得申。
莲花之峰亦佳丽,君胡中道相捐弃。
邀我题诗对四明,我自贪君百壶旨。
只恐莲花嗔,四明喜,我亦付之一醉矣。



猜您喜欢

题侄子家所藏双凤鸣阳画

明代 徐渭

海水动天天欲晓,天晓日炙珊瑚老。
鲛人泣夜不得眠,早起来听凤凰叫。
梧桐百尺秋云际,竹梢覆水千年子。
一飞一宿还一鸣,百神张乐钧天启。
梧生诚亦难,凤出良不易。
愿以黄金铸梧树,莫教飞向丹山去。

沧浪渔隐为陈规训导赋

明代 陈琏

沧浪渺何许,乃在均之阳。
泠泠浸霞采⑴,湛湛涵天光。
中有隐君子,渔钓日尚羊。
风吹紫兰佩,露湿芙蓉裳。
持竿弄明月,志不在鳣鲂。
时歌欸乃曲,苍茫烟水长。

寄永州姜仲琏公子

明代 陈琏

琅琊消积雪,滁阳惊早春。
美人隔千里,离思集芳辰。
长吟还浩叹,嘉会良无因。
何当共携手,采兰湘水滨。